Lại một trưa nắng và oi bức, phòng lại
không có máy lạnh, đang làm việc thì một cơn gió mạnh đến từ cửa sổ bay qua làm
đổ hết đồ đạc trên bàn. Ngước nhìn ra cửa sổ, một khoảng không xám đậm, hóa ra sắp
mưa, không khí bỗng trở nên dễ chịu đến lạ thường. Nó lại nhớ về ngày xưa, 10
năm trước, khi còn ở tuổi học trò với nhiều kỷ niệm.
Thuở học trò ấy
Khi con người ta càng lớn lên thì chỉ
cần bất giác một khoảnh khắc cũng khiến ta bồi hồi xao xuyến về một thời quá khứ.
7 năm nay lo làm việc, tôi quên hẳn đi mình đã có một tuổi trẻ rất đáng nhớ mà
suốt cuộc đời không bao giờ tìm lại được.
Những năm học cấp 3, tôi sống hết
mình, cố gắng học, chơi hết mình, chương trình tivi nào cũng không bỏ qua (thời
đó làm gì có Internet). Rồi bắt đầu yêu, những cái mỉm cười khẻ của cô nàng hoa
khôi lớp cạnh cũng khiến tim tôi tan chảy hoặc ám ảnh từng đêm.
Năm 12, tôi bị chuyển sang trường cấp
3 khác. Lúc đó may mắn mẹ tôi lắp mạng Internet ADSL, tôi mừng lắm vì trước toàn
ra net ngồi. Cũng là một fan của Yahoo Messenger luôn túc trực ngày đêm, tôi
bèn mở một trang blog. Ban đầu tính làm chơi vui kể về những kỷ niệm trường lớp,
những tâm tư tuổi học trò (tình yêu, gia đình, học tập,...) nhưng cũng nhiều
người truy cập.
Mãi sau này mới biết, nghiệp viết của
mình có lẽ cũng bởi sở thích ham mê viết lách, dù chỉ là những dòng chữ vội
vàng cho cô nàng lớp bên hay những bài blog dài mấy trang Word được gõ cả đêm.
Dòng đời cuốn trôi
Tôi nghĩ không ít bạn biết rằng khi
ta lớn lên, dòng đời sẽ lôi ta đi theo một cách vô hình nào đó, công việc, học
tập hoặc những quan hệ xã hội và ta chẳng còn là ta nữa. Khi còn đi học, ta có
thể làm gần như mọi thứ mình muốn, được tám với bạn bè, được chơi đùa ở ngoài
sân và thoải mái ngủ.
Nhưng khi ra đời, ta phải đi làm, lo
cho chính bản thân mình và gia đình mình, rồi khi ta ham mê công việc là lúc ta
đã đi theo dòng đời. Nhiều người tìm đến những cuộc nhậu, còn tôi chỉ biết ngồi
bên chiếc máy tính và gõ chữ. Mỗi người một lựa chọn nhưng tôi luôn muốn để lại
chút gì cho đời và cho chính bản thân tôi nữa.
Đôi khi được nhìn thấy những bé đang
cắp xách đến trường thời cấp 3 than thở vì học hành quá nhiều, tôi chỉ muốn kể
cho những bé đó biết hãy trân trọng khoảng thời gian còn đi học. Vì sau này dù muốn
cũng chẳng còn cơ hội đó.
Trở lại ngày mưa
Nhìn lại 7 năm trước, tôi không tiền,
không người yêu, không sự nghiệp, không hiểu chút gì về cuộc đời. Chỉ biết vòng
tay cha mẹ và những trò chơi vi tính, tới giờ lại cắp xách đến giảng đường Đại
Học. Tương lai vô định thì bây giờ, tôi đã có gia đình, tiền bạc không nhiều
nhưng chắc không thiếu, sự nghiệp (chắc chắn rồi dù nó không hoành tránh thôi),
cuộc đời ư? Tôi trải qua nhiều việc đến nỗi mà đôi lúc chỉ muốn tự tử hoặc đi
tu cho xong.
Tôi cũng thấy mình có chút thành tựu
trong đời, không còn là một đứa vô tích sự hay cũng phần nào yên tâm về cuộc đời
mình lúc này. Tuy nhiên, mình chẳng còn là mình nữa, sao không được thoải mái
ngồi coi một bộ phim cả tối? Được cùng bạn bè tán dóc nơi quán quen, được mỗi lần
du lịch là một chuyến phiêu lưu hay những bồi hồi của tuổi mới lớn. Tôi lớn thật
rồi sao?
Mới đó mà đã 5 năm - đứa CT, đứa SG, đứa Singapore.
Rồi cơn mưa đến, mưa lớn, lúc đó lại
mỉm cười pha chút nghẹn ngào. Nhìn ra bầu trời đang mưa, đó là một cảm giác hạnh phúc rất khó tả. hôi, cuộc đời tôi chỉ mới 27 năm, vẫn còn dài lắm, giờ chỉ biết cố gắng
làm việc rồi chuyện gì đến sẽ đến.
No comments: